Ngọn tháp soi bóng xuống dòng Hoàng Phố – như ước mơ phản chiếu từ thế kỷ cũ.
Khi màn đêm phủ xuống Lục Gia Chủy (Lujiazui), ánh sáng tím hồng từ Tháp Truyền Hình Minh Châu Phương Đông (Oriental Pearl Tower) phản chiếu lên mặt sông, biến cả bờ đông Thượng Hải thành bức tranh tương lai.
Không chỉ là công trình biểu tượng, tháp Minh Châu là tuyên ngôn của một thành phố từng bước ra từ hoài niệm, vươn mình trở thành trung tâm tài chính hàng đầu châu Á.
Từ Giấc Mơ Đô Thị Đến Biểu Tượng Hiện Thực
Được khởi công năm 1991 và hoàn thành năm 1994, Tháp Minh Châu cao 468 mét, từng là công trình cao nhất Trung Quốc trong hơn một thập kỷ. Thiết kế của kiến trúc sư Jiang Huan Cheng lấy cảm hứng từ câu thơ cổ “Lớn nhỏ ngọc minh châu, rơi xuống đĩa ngọc ngàn thu” – ẩn dụ cho sự nối kết giữa quá khứ và tương lai.
Tháp gồm 11 quả cầu lớn nhỏ, nối bằng các trụ thép và ống cầu thang xoắn, tạo cảm giác như một dải châu ngọc vươn lên bầu trời. Với người dân Thượng Hải, đó không chỉ là công trình kỹ thuật, mà là biểu tượng cho tầm nhìn – sức trẻ – khát vọng của một thành phố đang tự định nghĩa lại mình sau thời kỳ mở cửa.
Ngày nay, khi đứng bên bờ Tây ở khu Bến Thượng Hải (The Bund), nhìn qua sông Hoàng Phố, người ta vẫn thấy ngọn tháp ấy như lời khẳng định rằng thành phố này không còn thuộc về quá khứ – mà đang viết nên tương lai của chính nó.
Lục Gia Chủy – Trái Tim Mới Của Thành Phố
Nếu Tháp Minh Châu là ngọn đèn soi sáng, thì Lục Gia Chủy (Lujiazui) chính là nơi ánh sáng ấy được phản chiếu. Từ một vùng đất nông nghiệp cũ, Lục Gia Chủy đã trở thành trung tâm tài chính quốc tế, nơi tập trung các tòa nhà cao nhất Trung Quốc: Shanghai Tower, Jin Mao Tower, và Shanghai World Financial Center.
Đứng ở tầng quan sát của tháp Minh Châu, người ta có thể nhìn thấy toàn cảnh sông Hoàng Phố uốn quanh, bờ Tây cổ kính và bờ Đông hiện đại hòa làm một. Cảm giác ấy – khi mắt ta nhìn thấy quá khứ và tương lai cùng tồn tại – chính là điều khiến nhiều du khách nói rằng “Thượng Hải là thành phố có linh hồn, dù nó đang chạy nhanh hơn cả thời gian.”
Không ít người trên Reddit hay TripAdvisor từng viết rằng họ không chỉ ấn tượng với độ cao hay kiến trúc, mà với “bản lĩnh đô thị” mà khu vực này thể hiện: một sự tự tin, táo bạo và tỉ mỉ – thứ chỉ có ở Thượng Hải.
Ánh Sáng Của Khát Vọng
Mỗi đêm, hàng nghìn du khách tụ tập ở bến Thượng Hải để chiêm ngưỡng ánh sáng từ tháp Minh Châu. Màu sắc thay đổi từng phút, phản chiếu lên dòng sông, gợi cảm giác về một thành phố biết mơ, và dám biến ước mơ thành hiện thực.
Tháp không chỉ là đài quan sát hay đài phát sóng, mà còn là một không gian văn hóa: bảo tàng đô thị dưới tầng hầm, sảnh triển lãm, nhà hàng xoay trên đỉnh – nơi du khách có thể ngắm toàn cảnh thành phố trong ánh sáng huyền ảo.
Nhưng có lẽ điều khiến nó đặc biệt hơn mọi công trình khác là cách ngọn tháp trở thành phần ký ức tập thể. Trong những bức ảnh cưới, những thước phim, hay tấm bưu thiếp gửi đi từ Thượng Hải, hình ảnh tháp Minh Châu luôn xuất hiện – như lời khẳng định nhẹ nhàng: “Chúng ta đã đi xa, và vẫn đang đi tiếp.”
Inspiration – Khi Kiến Trúc Biến Thành Cảm Hứng
Kiến trúc của Tháp Minh Châu không chỉ để ngắm, mà để truyền cảm hứng.
Người Thượng Hải gọi nơi này là ngọn đèn của thế kỷ 21 – bởi nó thắp sáng không chỉ bầu trời, mà cả niềm tin vào sự chuyển mình của một dân tộc.
Nhiều nhiếp ảnh gia và kiến trúc sư trẻ coi tháp là “điểm neo tinh thần”, nơi họ học được cách gắn triết lý Á Đông vào hình khối hiện đại. Những vòng cầu tượng trưng cho quá khứ – hiện tại – tương lai, được kết nối bằng một trụ đứng – như sợi dây thời gian bền chặt.
Max Vũ từng ghi trong sổ tay hành trình:
“Đứng dưới chân tháp, tôi nghe thấy tiếng vọng của nhiều thế hệ.
Họ nói về sự kiên cường, về khát vọng vươn lên, và về một thành phố biết soi sáng cho chính mình.”
Kết – Ánh Sáng Không Chỉ Để Ngắm
Đêm Thượng Hải rực rỡ không chỉ bởi ánh đèn. Đó là ánh sáng của tầm nhìn, của niềm tin, của con người. Tháp Minh Châu không còn là công trình riêng của Thượng Hải, mà là biểu tượng của một châu Á hiện đại, dám mơ và dám làm.
Và khi ánh đèn phản chiếu xuống dòng Hoàng Phố, ta có thể thấy chính mình trong đó – nhỏ bé, nhưng đầy khát vọng – như cách mà Thượng Hải đã soi sáng cho cả thế giới, từ những giấc mơ của thế kỷ trước.











