Giữa tháng 6, khi tuyến đường Độc Khố vừa mở lại sau 8 tháng đóng băng, HDV Thái Bình của FIT Tour đã dẫn đoàn khách Việt Nam đầu tiên băng qua Thiên Sơn – mở đầu cho một hành trình đáng nhớ xuyên suốt vùng đất kỳ vĩ và bí ẩn nhất Trung Quốc: Tân Cương.
Có những khởi đầu không hẹn trước, nhưng lại trở thành câu chuyện để đời.
561km xuyên Thiên Sơn, nối Bắc Cương và Nam Cương – vừa mở lại sau 8 tháng.
Đoàn của FIT Tour là những người Việt đầu tiên đi qua, giữa núi tuyết đầu hè và bầu trời 4 mùa trong một ngày.
Trái với sự khắc nghiệt của núi đèo vừa vượt qua, thị trấn Tân Nguyên đón đoàn bằng sự tiếp đãi sang trọng.
Khách sạn Yimei Nalati mới khai trương, tiện nghi đến ngỡ ngàng. Trong khi đó, nhà hàng Lâu Lan 3 đời phục vụ món chân giò bò trứ danh khiến cả đoàn không khỏi trầm trồ.
Đó là khoảnh khắc đầu tiên Bình nhận ra: Tân Cương không chỉ có thiên nhiên hoang dã, mà còn là nơi con người chăm chút từng chi tiết để làm hài lòng lữ khách.
Đặc Khắc Tư hiện ra như bước ra từ tiểu thuyết Kim Dung.
Ban ngày là một thành phố được quy hoạch theo Bát Quái, ban đêm rực rỡ ánh đèn và tiếng nhạc. Những mỹ nhân Tây Vực múa ngay giữa phố, mời gọi du khách cùng hòa vào điệu nhảy.
Bình cười kể: “Lúc đầu ngại lắm, nhưng rồi cả đoàn ai cũng bước ra sân khấu ấy, như thể bị mê hoặc bởi chính vùng đất này.”
Sáng sớm hôm sau, xe đưa cả đoàn ra đồng cỏ.
Ở đó, chỉ có gió, mây, và những đoá hoa rung rinh trên nền trời dịu nhẹ. Không cần wifi, không cần bản đồ – chỉ cần nhắm mắt lại cũng biết mình đang sống.
Bình viết:
“Không có gì đặc biệt để khoe. Nhưng cũng không có nơi nào khiến mình thấy bình yên đến vậy.”
Tối ấy, dưới mái lều bạt giản đơn, người ta mang ra món đùi dê bọc bột mì nướng mọi.
Nóng, mềm, ngọt và khói. Thêm cốc bia lúa mạch, trời có lạnh đến mấy cũng thấy má ửng hồng.
Một bữa ăn không cần nhà hàng 5 sao, nhưng dư vị thì theo mãi cả hành trình.
Tự do có hình dáng không?
Bình nói: “Nó giống như lúc mình cưỡi ngựa băng qua thảo nguyên, trước mặt là Thiên Sơn bạc đầu, sau lưng là tiếng gió lùa qua cổ áo.”
Một khoảnh khắc như trong mơ – nhưng có thật.
Y Ninh – một huyện lỵ nhưng hoành tráng hơn cả thành phố.
Khách sạn Central Asia có view nhìn thẳng xuống chợ đêm.
Đèn vàng, tiếng nhạc, những món ăn nóng hổi.
Giữa tất cả, Bình lặng nhìn một ánh mắt – và tự hỏi: “Phải lòng Tân Cương từ khi nào nhỉ?”
Trên thảo nguyên khô, Hồ Tĩnh Hải lặng yên như đang nghe câu chuyện của người lữ khách.
Không có tiếng nói. Chỉ có sự chậm rãi của thời gian.
Yardang – vùng núi đá bị gió bào mòn tạo nên những hình thù kỳ dị.
Đêm xuống, gió rít như tiếng nói từ cõi khác.
Không khó hiểu vì sao nơi đây từng là phim trường cho “Anh Hùng”, “Ngọa Hổ Tàng Long”…
Tháng 6, nhiệt độ chỉ 10-15°C.
Bầu trời trong veo, hoa nở rộ, núi tuyết in bóng xuống hồ.
Không một đoàn khách tour ồn ào.
Tân Cương lúc ấy là phim trường dành riêng cho những ai biết ngắm.
Sát biên giới với Kazakhstan, Nga và Mông Cổ, Bố Nhĩ Tân tổ chức lễ hội lớn.
Người Kazakh, Hán, Hồi, Tạng… cùng diễu hành.
Giữa đám đông bỗng xuất hiện… thầy trò Đường Tăng và yêu quái Tây Vực.
Một sự bất ngờ hài hước không ai ngờ tới.
Ở độ cao gần 2000m, giữa tháng 6, tuyết vẫn rơi nhẹ.
Bình run run viết: “Không tin nổi. Nhưng rõ ràng là tuyết đang chạm vào mi mắt.”
Ẩn dưới chân núi A Lạp Thái, làng Hòa Mộc hiện ra khi sương tan.
Mái nhà gỗ, cây thông đứng gác, trời thấp, người lặng.
Một nơi để nhớ, ngay cả khi chưa từng có kỷ niệm.
Chuyến đi khép lại ở bồn địa Dzungarian, nơi vách đá đổi màu theo khoáng chất.
Vịnh Ngũ Sắc như lời tạm biệt rực rỡ của Tân Cương – một bản giao hưởng từ đất, đá và thời gian.
Ai đó từng nói: “Đi xa để trở về”.
Nhưng với Bình, đi xa là để giữ mãi cảm giác mình đang sống thật.