“Có những hành trình không bắt đầu từ tuổi trẻ, mà từ trái tim chưa từng khép lại.”
Ở tuổi mà nhiều người chọn lùi về những bình yên quen thuộc, cô Đỗ Thu Hằng – gần 70 tuổi – lại khoác ba lô lên vai, bước vào một giấc mơ thời niên thiếu: chạm vào Con Đường Tơ Lụa, nơi từng nối liền Đông – Tây, nơi lưu giữ những dấu chân thương nhân, học giả và nhà thám hiểm suốt hơn 2.000 năm lịch sử.
Từ Tân Cương, Pakistan, Iran đến tận Ai Cập, Jordan, Israel, hành trình ấy không đơn giản là du lịch, mà là một cuộc đối thoại không lời giữa con người và lịch sử, giữa tuổi già và đam mê chưa từng lụi tắt.
Tại Khách Thập, Turpan, Kashgar, cô Hằng đi bộ qua từng di tích, đọc từng dòng mô tả bằng ánh mắt chăm chú. Trước bức tường đá mang dấu ấn Phật giáo cổ đại, cô đứng thật lâu, không chụp hình, không nói chuyện – chỉ nhìn.
Ở chợ cổ Kashgar, cô đi giữa đám đông, tay lướt qua những món hàng gốm, vải dệt, trái cây khô – như thể đang tìm lại âm thanh cũ của một thành phố từng giao thương với cả thế giới.
Chúng tôi hỏi:
— “Cô thấy gì ở nơi này?”
Cô đáp nhỏ:
— “Thấy hơi thở của những người từng sống ở đây, từng tin vào con đường họ đi.”
Karakoram là nơi mà nhiều du khách chỉ dám tưởng tượng. Nhưng cô Hằng đã đi, qua những con đèo cao, núi tuyết lởm chởm, đường gập ghềnh uốn lượn quanh đá lớn và sông băng.
Khi dừng lại ở thung lũng Hunza, ánh nắng chiều trải dài lên đỉnh tuyết trắng. Cô Hằng ngồi lặng, không chụp ảnh, không nói gì.
Một lúc sau, cô chỉ nói:
— “Cô từng đọc tên Karakoram trên sách từ thời còn bé. Không ngờ tuổi này lại được nhìn thấy bằng mắt thật.”
Ở Persepolis, Yazd, Isfahan, cô không đi như du khách. Cô bước như người từng thuộc về mảnh đất này.
Tại những bức phù điêu cổ, cô ngồi đọc kỹ từng biểu tượng, ghi chép lại, đối chiếu với những gì cô đã học và đọc. Buổi tối, khi đoàn nghỉ ngơi, cô vẫn ngồi dưới ánh đèn bàn, lật những trang sách về Zoroastrianism, về Sassanid, về Alexander đại đế – như thể đang sống lại lịch sử bằng trí nhớ và đam mê của mình.
Tại Petra, cô Hằng đi bộ cả hàng cây số qua khe núi Siq, băng qua lớp cát cháy nắng, đến khi thấy Ngân Khố Pharaoh hiện ra trong nắng chiều, cô thở dài:
— “Cô tưởng mình không còn sức để đến được đây. Hóa ra trái tim mạnh hơn thể lực.”
Ở Jerusalem, cô không theo đạo nào – nhưng cô chạm tay vào Bức Tường Than Khóc như thể đó là nơi dành cho mọi người – không cần lý do, không cần tôn giáo, chỉ cần ước nguyện thật sự.
Và cô đã viết một điều ước nhỏ bé:
“Cho hòa bình. Cho sức khỏe. Và cho những người dám bước đi – dù ở bất kỳ tuổi nào.”
Dưới ánh nắng chói chang ở Giza, cô Hằng ngẩng nhìn những khối đá khổng lồ của kim tự tháp Kheops. Ai đó hỏi đùa:
— “Cô có mệt không?”
Cô cười:
— “Tuổi cô không bằng tuổi đá này. Nhưng ít nhất, cô vẫn còn sức để chạm vào lịch sử.”
Buổi tối, trên du thuyền sông Nile, cô không nói nhiều. Chỉ lặng lẽ cầm ly rượu vang, ngắm hoàng hôn đỏ quạch rơi xuống sông. Cô bảo:
— “Không cần đi thật nhiều. Chỉ cần đi đúng những nơi làm mình thấy sống trọn.”
Trong đoàn, mọi người gọi cô là “cô Hằng của Con Đường Tơ Lụa” – không phải vì cô đi nhiều nhất, mà vì cô sống trong từng nơi chốn ấy một cách chân thành và sâu sắc.
Mỗi lần bên cô là một lần chúng tôi – những người trẻ hơn – phải tự hỏi mình: “Mình đã đủ đam mê chưa? Hay chỉ đang đi cho kịp người khác?”
Cô nhắc chúng tôi một điều tưởng chừng ai cũng biết, nhưng dễ quên nhất:
“Không có giấc mơ nào quá muộn. Chỉ có trái tim đôi khi ngủ quên vì sợ bắt đầu lại.”
Dù bạn 25 hay 75, dù bạn đang bắt đầu hay đang viết những chương cuối của cuốn sách đời mình, FIT TOUR vẫn sẽ là người bạn đường thầm lặng – dẫn bạn qua những vùng đất xa xôi, và giúp bạn nhìn lại chính mình rõ hơn mỗi lần quay về.
📍Tân Cương – Di sản Con Đường Tơ Lụa
📍Pakistan – Karakoram và Hunza kỳ vĩ
📍Iran – Huy hoàng Ba Tư cổ đại
📍Jordan – Petra bí ẩn & sa mạc Wadi Rum
📍Israel – Jerusalem và miền đất linh thiêng
📍Ai Cập – Sông Nile và những kim tự tháp vĩnh cửu
Vì thế giới này không dành riêng cho tuổi trẻ. Mà dành cho những ai còn trái tim không chịu nghỉ ngơi.